Bác gái nắm chặt xấp tiền, sau đó nhìn Ôn Văn, do dự hồi lâu thì thở dài đi tới bên cạnh Ôn Văn, lấy đi mấy chai rượu vẫn chưa khui.
"Đứa nhỏ như cậu có tiền cũng không thể sài loạn như vậy, dì bán bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, số này thì thôi."
"Còn nữa, rượu không thể uống như vậy đâu, tuổi còn trẻ uống rượu sẽ tổn hại cơ thể, cha mẹ cậu sẽ đau lòng biết bao nhiêu."
"He he... he he..."
Ôn Văn cười xùy một tiếng, anh không làm ra biểu tình gì kỳ quái nhưng cũng làm bác gái cảm thấy ớn lạnh, giống như trước mặt đang là một con rắn độc có thể cắn người, có điều cảm giác này chỉ xuất hiện một thoáng rồi biến mất.
"Chỉ bằng bà sẵn lòng tới khuyên tôi, số tiền này bà nên cầm đi... mặt khác, cơ thể tôi sẽ không uống hỏng được, cũng không có cha mẹ yêu thương!"
Nói thì nói thế nhưng Ôn Văn cũng không uống tiếp nữa mà mở thiết bị đầu cuối của siêu sợ săn, tiếp nhận thông báo quay trở về thành phố Khánh Xuyên làm nhiệm vụ dị biến, rời khỏi tiệm cơm này.
Không phải Ôn Văn bị câu nói đầu tiên của bác gái này khuyên nhủ, là vì uống rượu đối với anh đã không còn tác dụng gì nữa, hơn nữa hắn còn có những chuyện khác cần làm.
Với tư cách là một trong những siêu thợ săn cách thành phố Khánh Xuyên rất gần, đương nhiên Ôn Văn sẽ nhận nhiệm vụ này, như vậy anh mới có thể quang minh chính đại tới thành phố Khánh Xuyên, thu dọn một chút.
Dù sao nơi đó cũng vì anh mà trở thành dáng vẻ như bây giờ, bảo anh cứ thế mặc kệ, anh không làm được.
Mà có bà bác và những người khác ở trong quán cơm làm chứng, đủ để chứng minh lúc xảy ra chuyện Ôn Văn thật sự đã rời khỏi thành phố Khánh Xuyên.
...
Hùng Ưng thành công ngăn chặn khủng long bạo chúa, thậm chí còn dựa vào khả năng đường cùng bùng nổ thành công đẩy lùi nó.
Thế nhưng biểu cảm trên mặt Hùng Ưng lại ngày cảng tuyệt vọng hơn, nhóm tiểu đội thợ săn bị ma thần kia vây khốn, mà hơi thở của quái vật tương tự như con khủng long bạo chúa này, hoặc là càng mạnh mẽ hơn đang tỏa ra các hướng xung quanh.
Không có ai ngăn cản thì chúng sẽ trở thành tai họa khổng lồ, nhưng năng lực của Hùng Ưng, chỉ ngăn cản con khủng long bạo chúa này thôi đã rất khó khăn rồi, muốn ngăn cản thêm thứ khác, cho dù liều mạng cũng không làm được.
Ngay khi Hùng Ưng sắp chống đỡ không nổi nữa thì đóa hoa thủy tinh đỏ rực và cây thập tự màu đen khổng lồ ở phía trên viện bảo tàng đã đột nhiên biến mất, tiếp đó cả viện bảo tàng bị ánh sáng màu đỏ bao trùm.
Đồng thời điểm sáng đỏ cũng xuất hiện trên thân từng con quái vật, những điểm sáng kia ngày càng dày đặc hơn, cuối cùng nối liền thành một mảnh, hình thành một lớp lá chắn mỏng, không ngừng lan rộng trên người đám quái vật.
Thấy trên người mình xuất hiện điểm sáng màu đỏ, vật trưng bày kích động dữ dội, thế nhưng không làm được gì cả, lúc lá chắn ánh sáng đỏ kia bao trùm lấy một con quái vật thì ánh sáng đỏ bên ngoài viện bảo tàng chấn động một cái, sau đó con quái vật kia bị sức mạnh vô hình kéo về viện bảo tàng.
Mà trên người con khủng long bạo chúa Hùng Ưng đang chiến đấu và ma thần đang trêu đùa thành viên tiểu đội thợ săn cũng bắt đầu xuất hiện những đốm sáng đỏ.
Từ gần tới xa, từng vật trưng bày thoát ra khỏi viện bảo tàng cuối cùng đã bị viện bảo tàng thu hồi tất cả.
Sau khi thu hồi toàn bộ vật trưng bày ở thành phố Khánh Xuyên, viện bảo tàng chấn động một cái, tiếp đó lại chấn động thêm cái nữa, nhưng không quản nó chấn động thế nào cũng không có vật gì bay trở về.
Nhóm thợ săn sửng sốt nhìn viện bảo tàng run run giống như một căn nhà to bị giật kinh phong, bầu không khí lúng túng lan tàn khắp nơi này.
Trong viện bảo tàng, người phụ nữ mặc đồ thủy thủ nhíu mày, trừ phi là vật trưng bày được tặng đi, viện bảo tàng này chưa từng xuất hiện tình trạng mất đồ, thế nhưng lần này lại thiếu mất hai món đồ không trở về!
Tuy đều không phải là thứ quan trọng gì nhưng làm mất đồ và không mất đồ ở trong mắt các vị giáo sư là tình trạng nghiêm trọng hoàn toàn khác nhau.
Ôn Duệ dùng một phương thức quỷ dị xuất hiện trước mặt người phụ nữ, lạnh giọng hỏi: "Sao còn chưa chuyển đi?"
Người phụ nữ nuốt nước miếng trả lời: "Thiếu mất... hai vật trưng bày."
"Có món quan trọng nào bị mất không?" Lông mày Ôn Duệ nhướng lên hỏi, vẻ mặt này giống Ôn Văn đến vài phần.
"Hai món bị thiếu, một cái chỉ là vật thu nhận cấp Tai Nạn bình thường, mà cái kia... là một quyển bí điển." Người phụ nữ có chút thấp thỏm nói với Ôn Duệ, dù sao thì mỗi món đồ đó đều có giá trị không nhỏ.
Trên mặt Ôn Duệ nhìn không ra biểu tình, im lặng vài giây mới nói: "Không cần truy xét nữa, dù sao người gánh tội cũng là con trai của giáo sư Kiều, rời khỏi đây thôi."
Người phụ nữ gật đầu, tiếp tục mặc niệm vài câu, cả viện bảo tàng dần dần trở nên trong suốt, sau đó biến mất trong không khí.
Nhóm thợ săn đang nhìn chằm chằm viện bảo tàng giống như không hề phát hiện viện bảo tàng biến mất, chỉ thực tự nhiên xoay người, ăn mừng chiến thắng.
Chỉ có Hùng Ưng kỳ quái nhìn mảnh đất trống kia, trong mắt đầy nghi hoặc, viện bảo tàng kia rốt cuộc biến đi đâu rồi?
Mỗi khi viện bảo tàng bí ẩn tồn tại sẽ dẫn tới chấn động, khi viện bảo tàng bí ẩn biến mất thì dấu vết từng tồn tại ở nơi đó cũng sẽ bị xóa đi, không chỉ là dấu hiệu vật lý mà còn cả ký ức!
Chỉ có từ cấp Tai Nạn trở lên có liên quan tới viện bảo tàng này mới cảm thấy nghi hoặc với sự biến mất này.
Viện bảo tàng sẽ lập tức được mở ra ở một thành phố khác của liên bang, mà thành phố này cũng không có ai chú ý tới vì sao trong thành phố lại có thêm một viện bảo tàng như thế.
Viện bảo tàng bí ẩn và sự tồn tại của những tòa kiến trúc đặc biệt khác chỉ có quản lý cấp cao của Hiệp Hội Thợ Săn và cường giả của một ít tổ chức bí ẩn biết tới, mà ngay cả bọn họ, muốn một lần nữa tìm được viện bảo tàng này cũng là không dễ.
Nguyên nhân chính là như thế nên viện bảo tàng này mới thần bí đến vậy, ngay cả siêu thợ săn như Ôn Văn cũng không biết đến sự tồn tại của nó.
Sau khi những thứ kỳ quái kia biến mất, nhóm thợ săn thở dài một hơi, mà Hùng Ưng giang rộng cánh ở trên không trung cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Tuy cậu không đóng góp được bao nhiêu tác dụng nhưng lần tai nạn này rốt cuộc cũng bình ổn, cậu cũng có thể thả lỏng một chút.
Theo ý nghĩ thả lỏng xuất hiện trong đầu, Hùng Ưng cảm thấy sức mạnh cả người mình đều bị hút vào trong trái tim, không còn sức chống đỡ nên trực tiếp từ trên không trung rơi xuống.
Trường Tôn Cảnh nhìn thấy tình cảnh này, cắn răng nhảy lên thật cao, đón được Hùng Ưng.
Tiếp đó nhóm người của hiệp hội thành phố Khánh Xuyên bu lại.
Bọn họ rất quan tâm tới tình trạng cơ thể của Hùng Ưng, nếu không phải Hùng Ưng đứng ra ngăn chặn con khủng long bạo chúa kia, để nó chạy tới nơi đông người tụ tập thì hậu quả đúng là khó có thể tưởng tượng nổi.
Mà trước khi tới bọn họ đã biết, chỉ cần Hùng Ưng ra tay một lần nữa thôi, tiếp theo đó chính là tử vong!
Hùng Ưng rơi xuống đất, nhịp tim đập ngày càng chậm, cơ thể dần dần héo rút, tóc cấp tốc biến thành màu trắng rồi còn bắt đầu bong ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Trường Tôn Cảnh tái xanh, hiện giờ hắn cảm thấy mình thật vô dụng.
Được xem là một thợ săn, hắn thường xuyên nhìn thấy thợ săn vì chống lại quái vật mà chết đi, nếu đây là một thợ săn thì tâm tình của hắn sẽ không dao động lớn đến vậy.
Chỉ là Hùng Ưng không phải thợ săn, cậu ta chỉ là một học sinh cấp ba vừa mới nhận được sức mạnh hơn hai tháng, nhìn đứa bé này liều chết hi sinh chính mình, trong lòng Trường Tôn Cảnh thật sự khó chịu.
Thế nhưng lúc Hùng Ưng tiều tụy tới mức không còn giống hình người thì biến đổi đột nhiên ngừng lại, mà Trường Tôn Cảnh cũng lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
Mặc dù Hùng Ưng hiện giờ rất suy yếu, thế nhưng cậu ta vẫn chưa chết!
Hơn nữa ở sâu trong trái tim Hùng Ưng tựa hồ đang phừng lên nguồn sức sống mãnh mẽ!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo